Trăn trở và nỗi lòng của một cô giáo yêu nghề
XIN LỖI CHỒNG
VỢ LÀ GIÁO VIÊN
Xin lỗi chồng, vợ là giáo viên
Cứ tưởng rằng con thuyền mát mái
Nhưng Chồng ơi! sự đời sao ngang trái
Vợ giáo viên, Chồng cực đến trăm bề
Sáng đến trường, giờ lên lớp lê thê
Vợ dạy hết lớp này sang lớp nọ
Trưa ở lại căng tin, cơm ăn tạm bợ
Con chẳng ai lo, lại đến tay Chồng
Trưa nghỉ ngơi vất vưởng cũng chạnh lòng
Đầu giờ chiều lại lo đến tiết
Vợ hòa mình cùng Trò yêu mải miết
Bài học chưa hoàn thành, Trò đợi đến ngày mai
Hoàng hôn buông trên nẻo đường dài
Vợ vội nhanh lên đường về tổ ấm
Ở nơi ấy Chồng con đang trông ngóng
Nồi cơm chiều đã tỏa nóng… mắt cay
Chén cơm vội vàng ăn chẳng kịp no ngay
Vợ lại phải soạn bài, ngày mai lên lớp
Đổi mới, Chủ đề, Giáo dục chưa tính trước
Vợ cùng đồng môn phải mò mẫm khảo tra
Nửa đêm trường, vợ mới trải mình ra
Người uể oải vì tháng ngày vất vả
Vợ giáo viên, “Chồng chẳng lo gì cả ..?”
Chỉ lo kiếm tiền và thay vợ chăm con !
Tháng ngày qua cuộc sống Vợ mỏi mòn
Thương chồng con, nhưng biết làm sao được
Bởi yêu nghề thủa nhỏ từng ao ước
Vợ suốt đời bám đuổi một giấc mơ
Xin lỗi Chồng, Vợ giáo viết vần thơ
Cùng chia sẻ và mong Người thông cảm
Lỡ lấy vợ giáo viên, người ơi khổ lắm
Chẳng biết làm sao cho hạnh phúc đong đầy
Mong Chồng thương Vợ nhiều vì nghề giáo quá lắt lay .
Hồ Tịnh Văn